Chẳng biết do thiếu tự tin hay cố tình điểm huyệt vào thói sính ngoại của khách mà các nhà sản xuất cho in nhãn sản phẩm tiếng nước ngoài quá lớn, tiếng ta thì nhỏ li ti như những con kiến gió bò dưới cái chum.
- Em mua đi, hàng mới toàn cao cấp đấy. (Bà chủ đon đả)
Chị nhắc chiếc hộp trông như cái va ly, bên ngoài có hình những chiếc bánh nổi đến mức tưởng có thể rơi khỏi hộp, quá hấp dẫn bởi công nghệ in ấn.
- Hộp này bao nhiêu hả cô? Chị hỏi chủ hàng.
- Em mở hàng cho cô lấy may. Cô bán vốn cho, bảy trăm rưỡi thôi, loại rẻ nhất ở đây đấy, có kèm theo một gói cà phê chồn thượng hạng. Bà chủ nhìn “người sang” với con mắt ngấu nghiến.
- Cô có bớt không ạ? - Chị nhỏ nhẹ
- Đã bảo lấy vốn rồi, không mặc cả, xui lắm. Bà chủ hơi chau mày nhưng cũng kịp kìm chế vội bắt đền “Thượng đế” bằng nụ cười núng nính xa hoa. Chị đếm trả tiền, vẻ hài lòng về “thịnh tình” thành thật của chủ hàng.
- Mấy hộp kia cô có hạ giá không?. Chị chỉ vào số hàng được xếp riêng trong góc, qua lớp mica kính chị nhìn thấy mấy chiếc bánh vỡ, có cái hình con cá chép trông rất sống động, hấp dẫn nhưng đầu và đuôi đã bị bẹp rúm.
- May quá! Em lấy giúp cô nhé, nếu ăn ngay thì chất lượng chẳng kém gì hộp lành, cô giảm bảy mươi phần trăm gỡ ít vốn. Vị chi hai hộp là... Mặt bà chủ tươi như hoa, mẩm tính.
Hai đứa trẻ mừng rỡ thấy chị về nhà với lỉnh kỉnh hộp và túi đỏ, vàng rực rỡ. Chị cũng cảm thấy mãn nguyện tự nhủ: Làm văn thư, cả năm bán giấy vụn tích cóp được một khoản phụ thêm tiền lương, chị đã làm được một việc có ý nghĩa. “Mình nghèo nhưng của biếu phải lịch sự”.
Tối hôm ấy, chị đến nhà "sếp". Phải chờ mới đến lượt. Chị để ý khách ra, vào chẳng mấy người mang cái hộp to đùng như mình, trông họ gọn nhẹ và sang trọng. Vợ "sếp" thường trực nụ cười tiễn khách ra tận cửa xe ô tô. Đợi lúc vãn chị mới dám bước vào, cảm giác hơi "ngượng" về sự cồng kềnh của mình và phải vòng vo trình bày mãi vợ "sếp" mới "chiếu cố" nhận và ân cần căn dặn "Lần sau cô đừng quà cáp gì nhé, phiền lắm! Anh nhà chị mà biết lại mắng thì khổ".
Ở nhà, các con chị đang chờ mẹ về để liên hoan mấy cái bánh vỡ. Đứa lớn trổ tài khéo tay phục chế chiếc bánh hình con cá lành lặn như chưa hề bị "tai nạn". Nó nói với đứa nhỏ "Để đến rằm mẹ còn thắp hương".
Vũ Thành