Vành nôi bình dị nứa tre đan
Ngấm vị bùi rau sắn, rau sam
Của hăng đắng măng mai, măng nứa
Nhớ làng nhỏ những ngày nước lũ
Vách đất xiêu, kè đá trằn lưng
Mẹ nhóm lửa bếp thơm mùi sắn
Bữa cơm nghèo, mái lá rưng rưng
Miền trung du mùa xuân rạo rực
Lũ trai làng vác ná đi săn
Chân đạp đá, gai rừng tứa máu
Còn ngẩn ngơ nghe tiếng chim gù
Nhớ mùa hạ bên bãi ngô xanh
Phù sa non nước da cô bé
Bến sông quê xây lâu đài cát sỏi
Chiếc lá tên hai đứa thả về xuôi…
Anh lên đường ngày nước dâng cao
Cô hàng xóm theo cha cứu lúa
Con thuyền nan giữa dòng lũ lớn
Chèo khua nhanh mái lá tròng trành
Đủ vạn ngày quân ngũ chiến chinh
Anh trở về bình yên làng nhỏ
Chợt thấy mình dại khờ thơ bé
Trước sông quê một sớm yên bình…