khach san bac ninh

Bac Ninh Tin tuc tong hop san pham lang nghe doanh nghiep Bac Ninh
Thứ ba, 20/11/2012 - 08:47

Lời thầy trong tim...

Đứa bạn thân giờ lập nghiệp trong Sài Gòn gọi điện nhắc nhở “Sắp 20-11, bạn ở Bắc Ninh bố trí ra thăm thầy nhé. Thầy mới được phong hàm phó giáo sư đấy… Ngày đi học, bạn là một trong những học trò được thầy cưng nhất, bây giờ thầy vẫn nhắc đấy!”.

Câu chuyện vẫn loanh quanh chủ đề thời sinh viên mà thấy bâng khuâng đến lạ. Nó là đứa tình cảm, xa xôi vậy vẫn nhớ và hỏi thăm thầy thường xuyên… Nhìn lại mới thấy mình cũng như nhiều bạn khác, vô tâm quá. Qua sông mà chẳng nhớ đến đò...

Lên đại học chúng tôi mới được gặp thầy. Ngay lần đầu tiên, nụ cười thân thiện, ánh mắt hiền từ đến cách bắt chuyện chân tình hóm hỉnh của thầy đã để lại trong chúng tôi- lũ học trò lơ ngơ lần đầu ra phố những ấn tượng thật ấm áp. Ngày đó cả khoa chúng tôi chỉ có một lớp và thầy là trưởng khoa. Là những hạt giống đầu tiên nên chúng tôi được các thầy cô chăm sóc rất kỹ lưỡng.

Ban đầu, tất cả chúng tôi đều nghĩ đã lên đến đại học sẽ còn rất ít những tình cảm thầy trò đậm sâu như thế. Nhưng rồi thời gian qua đi, khi lượng kiến thức ngày một dầy thêm thì tình cảm thầy trò chúng tôi cũng càng thêm khăng khít. Đâu đó, người ta cứ kể, thi hết môn, rồi thi tốt nghiệp lại phải quà cáp biếu xén thầy cô nhưng tuyệt nhiên chúng tôi chưa bao giờ làm điều đó.

Ngày 20-11 năm thứ nhất, thầy nói với chúng tôi: “Lớp mình toàn nhà nghèo, bố mẹ hầu hết là nông dân. Thầy cũng xuất thân như vậy nên hiểu hoàn cảnh của các em. Tình cảm của trò mới là món quà quý nhất đối với thầy”. Thầy có biết không, sau câu nói ấy em và nhiều bạn trong lớp đã khóc…

 Ai bảo rằng học chính trị là khô khan, nhưng với thầy đó là cả niềm đam mê. Là một trong những hạt nhân đầu tiên đi khai phá mảnh đất Chính trị học Việt  Nam, trong sự khó khăn ấy thầy lại thấy mình may mắn được tìm kiếm, khám phá những chân trời tri thức mới. Bằng chính ngọn lửa nhiệt huyết, thầy đã nhem nhóm lên trong chúng tôi tinh thần học tập, nghiên cứu thực sự. Có những khi thầy trò chụm đầu nghiên cứu, tra cứu cả đống sách chỉ để tìm ra một vài dòng phục vụ cho đề tài nghiên cứu khoa học… Khi ấy, nụ cười thầy đúng như “mùa thu tỏa nắng”, những nếp nhăn như được giãn ra...

Thầy vẫn nhắc nhở học trò của mình rằng: Trong cuộc đời, quan trọng nhất là tư tưởng và cách nhìn nhận cuộc sống. Khi còn trong trường học là sinh viên các em xác định nhiệm vụ chính là học, học thật tốt bằng chính khả năng của mình chứ đừng vội đòi hỏi học thế này sau sẽ làm được gì, có kiếm được nhiều tiền hay không. Việc đó sẽ được trả lời trong chính quá trình học tập, học tập suốt đời của các em. Bởi với một người có tri thức vững vàng ở môi trường nào họ cũng đều có khả năng phát triển được”…

Ra trường, tôi cũng như nhiều bạn khác trong khoa không có điều kiện theo đúng ngành mình được học những gì thu lượm được dưới mái trường đại học, những lời dặn dò của thầy vẫn phương châm sống của lớp học trò khi ấy.

Cuộc sống ngoài đời không phẳng lặng như dưới mái trường đại học. Giữa bộn bề những công việc với quẩn quanh các mối lo toan cơm áo gạo tiền, đôi khi chúng em chưa thấy tự tin để gặp lại thầy… Bây giờ mỗi đứa một phương, mỗi người một cảnh nhưng trong sâu thẳm trái tim đều dành một góc hướng về thầy cô. Mỗi khi vấp váp trong công việc, cuộc sống em lại nhớ lời thầy: “Mỗi người có sự lựa chọn cho con đường riêng của mình. Có thể thành công, có thể thất bại nhưng tất cả đều phải chịu trách nhiệm với điều đó. Với một người có bản lĩnh và tri thức thì những khó khăn chỉ làm ta thêm cứng cáp mà thôi…”.

Lê Hồng
Top