Yêu biết mấy nghề lái đò của mẹ!
Sóng lặng sóng cồn đưa khách sang sông.
Nặng tay chèo giữa biển cả mênh mông,
Chở tri thức cho đời mau cập bến.
Con đã hiểu vì sao mẹ lại đến,
Dìu dắt khách đi bằng cả tấm lòng.
Định hướng đò thẳng tiến đến dòng trong.
Đem ánh sáng gieo mầm trên mi khách.
Con thường biết mẹ không bao giờ trách,
Khách qua đò, không trở lại dòng sông,
Cứ miệt mài chuyên chở chẳng tính công.
Hi vọng lớn cho đời tương lai đẹp.
Tri thức ước mơ chẳng bao giờ hẹp,
Chuyên chở hoài có nặng lắm? Mẹ ơi!
Chẳng bao giờ có giây phút thảnh thơi,
Sợ giông tố làm con đò chuyển hướng.
Khách qua đò nở nụ cười sung sướng.
Mẹ lại sáng lên kiêu hãnh tuyệt vời
Con đã hiểu, đã hiểu lắm mẹ ơi!
Đò và khách, là niềm vui của mẹ.