Sau khi quảng cáo đăng lên, chuông điện thoại nhà Tiểu Triệu liên tục kêu vang. Rất nhiều người gọi đến, có người xưng là chuyên gia, có người xưng là danh y, ai cũng nói là sẽ chữa được bệnh cho bố Tiểu Triệu, những hy vọng tràn trề cứ đến lại đi nhưng Tiểu Triệu vẫn hy vọng, hy vọng một ngày nào đó thần y sẽ xuất hiện. Vì vậy Tiểu Triệu cứ tiếp tục cho đăng quảng cáo trên báo để tìm thầy thuốc giỏi.
Một ngày nọ, nghe tiếng gõ cửa, Tiểu Triệu vội ra mở cửa. Đó là một người đứng tuổi, nói là đến theo tin đăng trên quảng cáo. Tiểu Triệu vội mời ông ta vào nhà. Người đứng tuổi thấy tình trạng của bố Tiểu Triệu thì lắc lắc đầu, đoạn vỗ vỗ vào vai Tiểu Triệu, ý là đi ra ngoài. Ra đến phòng ngoài, Tiểu Triệu vội hỏi: “Ông xem tình hình của bố tôi như thế nào?”.
Người đứng tuổi không trả lời mà hỏi lại: “Anh là con thứ mấy?”. Tiểu Triệu vẻ nghi ngờ: “Tôi còn có anh trai công tác ở bên ngoài”. Người đứng tuổi giọng nhỏ đi: “Thế thì tôi đến đúng chỗ rồi!”, nói xong móc từ túi áo ra tấm danh thiếp đưa cho Tiểu Triệu: “Tôi là luật sư Lưu Đại, có kinh nghiệm giải quyết các vấn đề kiện tụng chia tài sản. Chỉ cần tìm đến tôi là tài sản của ông cụ nhất định sẽ thuộc về anh”.
Sau khi người luật sư đi khỏi, Tiểu Triệu vừa ngồi xuống sa lông thì chuông cửa lại reo. Người đến lần này là một thanh niên đeo kính, dáng vẻ thư sinh.
Nhưng Tiểu Triệu ngồi không được bao lâu chuông cửa lại reo. Tiểu Triệu bực bội, vừa mở cửa vừa quát: “Trừ ra là bác sĩ, còn không tiếp ai!”. “Ông làm sao thế?” - một giọng nói ngọt ngào rót vào tai Tiểu Triệu. Tiểu Triệu phát hiện người đến là một tiểu thư xinh đẹp. “Chào ông, tôi họ Lý, là nhân viên ở bộ phận quảng cáo của tờ báo mà ông thuê đăng. Ông đã đăng quảng cáo trên báo chúng tôi một thời gian dài, như vậy ông là một khách hàng lớn. Tổng biên tập cử tôi đến thăm ông và xin ông cho ý kiến xem chúng tôi có gì phục vụ chưa tốt”.
Nguyễn Thiêm (dịch)