Thế là đã nửa thế kỷ-năm mươi năm rồi đấy. Long chưa về được với quê hương! Lớp chúng ta ngày ấy, hè ngày ấy vẫn luôn rạo rực, xao xuyến, vẹn nguyên trong tôi trên khắp ngả đường đời.
Hè của tuổi thơ ngày ấy, những buổi chăn trâu trưa dưới gốc đa làng. Hàng chục con trâu da đen nhẫy chúi đầu vào những bó rơm vàng dưới bóng mát của tán đa miệng nhai rơm mắt liu diu như muốn ngủ. Trên cây tím thẫm những chùm quả chín ẩn hiện trong những tán lá xanh. Lũ trẻ chúng tôi: Tiến-Liêm-Long-Vạn… thoăn thoắt len lỏi truyền từ cành này sang cành khác xen giữa những tiếng chim sẻ, chích chòe, chích hộp. Cũng đang ăn quả, chọn tìm những quả to, quả chín. Chiều lộng gió trên bãi cỏ trước cổng làng hàng chục, hàng chục những chiếc diều to nhỏ đủ các thứ màu vàng, xanh, tím, đỏ, đủ các hình thù vuông, chim, cá, hình số 8 tha thiết với những chiếc đuôi bầu, thắt dài đến lê thê nhấn gió bay lên. Và diều của Long bao giờ cũng lên cao nhất bọn. Rồi những ngày đang nắng chợt đổ mưa rào xối xả, lúa đồng đã cắt còn trơ gốc dạ, châu chấu bấy giờ sao mà nhiều thế. Còn gì thú hơn trong mưa mát lạnh được thả sức nô đùa, đuổi tìm bắt chấu giữa đồng. Những con châu chấu to căng mẩy trứng, những con cào cào áo xanh, áo đỏ cánh sũng nước nặng nề như hết khả năng bay, chúng tôi chỉ việc túm vồ. Khi các chai đã được nhồi nhét chặt lèn chúng tôi cùng trở ra về. Bên bờ ao đình làng những cái chai lại được xếp gọn vào một chỗ. Cả bọn lại nhảy ùm xuống ao tắm lội. Mưa trên trời, mưa dưới ao do chúng tôi té tát lẫn nhau, hụp lặn, đuổi tìm lừa túm chân nhau vật lộn… Những đêm hè trời không mây trăng hè vằng vặc, sân nhà Long nhỏ thế mà sao vẫn chứa được những trận cầu “kinh điển” hơn cả chục thằng! ôi những quả bóng sao mà “đẹp”, mà “bền” đến thế! Những sợi dây chuối khô quấn bện, những quả bưởi xanh phơi tái, một đêm có biết mấy lần thay bóng mới!...
Lại sắp đến ngày 20-7, phòng không về được đúng ngày. Mình đến trước với Long đây. Nhà của Long đây đấy nhé. Hàng chữ tên Long đã được tô lại đỏ tươi thân mộ cũng được quét lại bằng vôi mới. Và cũng trong tiếng ve kêu rầu rĩ trên hàng cây xanh viền quanh nghĩa trang, tôi thắp nén nhang thơm và đặt trên mộ Long một trái bóng con bện bằng những sợi chuối khô, lòng xa xót bồi hồi. Đây chỉ là mộ tượng trưng Long đâu có nằm dưới đó. Ở quê tôi các liệt sỹ dù chưa tìm được, nghĩa trang vẫn xây phần mộ bia vẫn đề tên, ngày sinh ngày mất để đợi chờ.
Long ơi! Giờ này Long ở đâu? Đã bao ngày nay mình vẫn thầm nghĩ thế này: Ngút ngàn Trường Sơn xanh bao la hùng vĩ càng đẹp biết bao khi thêm gió vô danh lồng lộng thổi. Đâu cũng là đất trời Tổ quốc quê hương, đâu cũng ấm, đầy tình Mẹ, tình bạn bè, tình non nước Long không đơn lẻ đâu Long.
20-7 năm nay lại đến rồi, hè mới cũng đến rồi
Nhớ về với quê, với hè mới ơi Long!