Thứ Tư, 14/08/2013 - 10:50
Chiến tranh Triều Tiên: Tại cả đôi bên
Đối với hầu hết người Triều Tiên, ngày 15/8 luôn bị ám ảnh bởi sự chia cắt và là kết quả trực tiếp của cuộc chiến tranh giải phóng đất nước.
|
Đài
tưởng niệm chiến tranh Triều Tiên với dòng chữ: "Một cuộc chiến chúng
ta không thể thắng, không thể thua và không thể từ bỏ".
|
Các tài liệu được giải mật trong những năm gần đây cho thấy rằng,
ngay cả khi hai miền Triều Tiên bày tỏ sẵn sàng thỏa hiệp, thì đó chỉ là
nhưng lời lẽ “trót lưỡi, đầu môi” thiếu trung thực.
Hiện
nay có xu hướng đổ lỗi cho CHDCND Triều Tiên về những sự kiện bi thảm
hồi những năm 1945-1953. Góp phần củng cố xu hướng này chủ yếu là hai
chi tiết. Trước hết, mô hình mà Hàn Quốc đã lựa chọn hóa ra là hiệu
quả hơn nhiều. Thứ hai, sau khi công bố các tài liệu từ kho lưu trữ
của Liên Xô và Đông Âu, không có nghi ngờ gì về việc Bình Nhưỡng đã bắt
đầu cuộc chiến và ban lãnh đạo Triều Tiên ngay từ đầu đã có kế hoạch
thống nhất đất nước bằng vũ lực.
Vào
những năm 1940 thế kỷ trước, sự hấp dẫn của mô hình Hàn Quốc chưa thể
hiện rõ. Về mặt kinh tế, miền Bắc Triều Tiên mạnh hơn so với miền Nam.
Nếu nói về tự do chính trị thì sự khác biệt giữa hai chế độ Triều
Tiên đã là không lớn. Không nghi ngờ gì, ở miền Nam có nguy cơ bị bắt
giữ hoặc thậm chí bị giết vì những quan điểm chính trị. Mùa hè năm 1950
trong các nhà tù ở Hàn Quốc đã có khoảng 14 nghìn tù nhân chính trị.
Những người bị đưa đến nhà tù là những người gặp may vì ở Hàn Quốc thời
kỳ đó, những phần tử đáng ngờ thường bị bắn ngay tại chỗ. Còn ở Bắc
Triều Tiên thì cho đến khi bắt đầu cuộc chiến, hiếm khi có trường hợp
giết người ngoài vòng pháp luật.
Cuối
những năm 1940, ở nhiều khu vực Hàn Quốc đã có nội chiến. Những người
cộng sản địa phương đã tổ chức phong trào du kích. Họ đã nhận được sự hỗ
trợ từ miền Bắc. Rõ ràng là, bất kỳ phong trào du kích có thể tiếp
tục nếu có sự hỗ trợ của phần lớn người dân địa phương. Kết quả là, các
chiến dịch trừng phạt của quân đội và cảnh sát Hàn Quốc thường nhằm
không chỉ chống “du kích đỏ”, mà phần lớn chống lại những người ủng
hộ tiềm năng trong cộng đồng dân cư. Đã có rất nhiều người ủng hộ phong
trào du kích, do đó hành động “trừng phạt” có quy mô lớn. Cuộc tàn sát
quy mô lớn nhất đã diễn ra trên đảo Jeju. Ở đó, cảnh sát Hàn Quốc đã
giết chết khoảng 10% tổng số người dân. Những cảnh tương tự đã diễn ra
trên khắp đất nước.
Ở đây phải
nhắc nhở rằng, các chỉ huy "du kích đỏ" đã được đào tạo ở miền Bắc và
CHDCND Bắc Triều Tiên đã cấp các loại vũ khí cho họ. Tuy nhiên, lực
lượng phái hữu ở miền Nam cũng đã tổ chức và đào tạo các đơn vị đột
kích vào lãnh thổ miền Bắc, cố gắng triển khai phong trào du kích dưới
khẩu hiệu chống cộng sản. Đứng đằng sau những nỗ lực đó là Chính phủ
Syngman Rhee. Theo số liệu của Chính phủ Triều Tiên, chỉ riêng trong
năm 1949, quân đội và cảnh sát Hàn Quốc đã thực hiện hơn 2.600 cuộc tấn
công vũ trang chống miền Bắc.
Ngoài
ra, Chính phủ Syngman Rhee công khai kêu gọi xâm nhập vào miền Bắc để
thống nhất đất nước bằng vũ lực. Theo các sự kiện lịch sử, ban lãnh
đạo Triều Tiên đã châm ngòi chiến tranh. Tuy nhiên, ban lãnh đạo Hàn
Quốc khi đó cũng muốn bắt đầu cuộc chiến.
Văn Bình (theo VOR)