Cuối thu, chớm đông. Chỉ cần một cơn gió nhỏ đã có thể khiến cho những đám lá khô rụng tơi bời. Nhìn lá xoay vòng trong “vũ điệu của thiên nhiên” mà lòng bỗng thấy trào dâng những nỗi niềm khó tả. Đó là cái cảm giác bình yên, thơ mộng khi được ngắm nhìn chiếc lá vàng rơi nghiêng theo vệt nắng cuối thu. Cánh bay rất mỏng, nhẹ tựa như cánh chim trời nhỏ bé giữa bầu trời rộng lớn. Trông nhỏ nhoi nhưng không cảm thấy đơn độc vì vẻ đẹp mỹ lệ của nó. Màu vàng của mùa thu còn sót lại trên phiến lá như níu kéo cái thời khắc đẹp nhất của thiên nhiên. Thu đã qua giống như vòng đời thật ngắn ngủi. Những gì đẹp đẽ thường không kéo được dài lâu, chỉ để lại trong lòng người những tiếc nuối, xốn xang. Nhưng có phải vì thế trong tâm thức chúng ta vẫn luôn mong chờ mùa thu tới và ngậm ngùi, nuối tiếc khi mùa thu đi…
Ai đã đánh thức tâm hồn ta bằng những ngày lá rụng. Lá trút như mưa sau cơn gió đầu đông thổi đến. Những chiếc lá vàng khô cóng trải thảm trên con phố quen thuộc. Gió vờn lá đuổi nhau trên phố. Tiếng bước chân lạo xạo trên lá như nghe thấy cả tiếng cười rúc rích của lũ trẻ trêu đùa trên phố vắng. Tất cả tạo nên một bức tranh sống động và vô cùng quyến rũ, khiến lòng ta trong veo giữa đô thị ồn ào ngoài kia. Những lúc đó tâm hồn mình thật thư thả, tự tại, nỗi buồn dường như đã được thả vào thinh không, bao mệt mỏi, áp lực đều tan biến trong khoảnh khắc.
Mỗi chiếc lá đều mang trong nó một vòng đời sinh - tử, từ lúc còn là chồi non xanh mướt đến khi là chiếc lá úa rời cành. Khi màu xanh trên mình không còn, khi sự phôi pha kết thúc vòng xoay của tạo hóa là lúc lá bắt đầu rời bỏ cuộc sống vui đùa trên cây. Không một chiếc lá nào muốn có sự chia ly đó nhưng đây là sứ mệnh của nó. Một sự kết thúc để lại bắt đầu, khi mùa đông giá lạnh ủ những mầm chồi xuân. Bất giác lòng lại nhớ đến câu thơ của Nguyễn Duy “Kìa trông chiếc lá nô đùa, thấy muôn năm cứ bốn mùa hồn nhiên”.
Trong vòng đời ngắn ngủi của mình lá cũng đã để lại những “vũ điệu hoang dã” đầy màu sắc và gợi cảm. Đã qua bao năm mùa cây thay lá, bao ước mơ cứ đến rồi vùn vụt trôi đi, có còn lại bao nhiêu điều giữ lại để mãi mãi chẳng rời xa. Chỉ mong như chiếc lá khi về với đất mẹ vẫn giữ bên mình một ngọn lửa khát khao. Chỉ mong sao được như thế!