Chớm đông, em vẫn mải mê nuôi tằm.
“Làm ruộng thì ăn cơm nằm”…
Tuổi xuân em đứng chăm tằm, hái dâu.
Ngày bên bến nước sông sâu,
Đêm đêm trở giấc, soi màu: tằm ăn.
Buồng che: ấm, thoáng quanh năm,
Em như người mẹ, chuyên chăm con đàn.
Giữ nghề xưa của xóm làng,
Góp màu xanh biếc, bạt ngàn ven sông,
Mùa đời: chật né, đầy nong,
Mùa vui: chăm bón, vun trồng dâu xanh,
Chắt chiu từng giọt nắng hanh.
Mong tằm ăn rỗi, nhả thành tơ ươm…
Hái dâu hay thả tơ vương?
Nhìn em, tôi đứng dưới đường đê cao.
Rối lòng, tơ ấy quấn vào,
Cỏ may chưa gỡ, còn ao ước tình…
Thuyền duyên neo bến, bãi xanh,
Tơ lòng kết kén để thành vàng mơ!