Năm tháng trôi qua, ngày 20-11 lại ùa về trong ký ức biết bao nhiêu tình yêu và nỗi nhớ. Trong ký ức của tôi là xin bố mẹ mấy ngàn để góp nhau mua được bông hoa, cuốn sổ và đạp xe chở nhau khắp huyện đến từng nhà thầy cô kính tặng trong những ánh mắt thơ ngây, hiền hòa. Những lời thầy cô căn dặn: Các em phải cố gắng học tập, vươn ra khỏi lũy tre làng để trưởng thành góp phần xây dựng quê hương. Đó là tâm nguyện thiết tha, sự kỳ vọng lớp trẻ chúng tôi của mỗi thầy cô và gia đình. Những lời tâm tình ấy cứ thôi thúc tôi trên mọi nẻo đường.
Hình ảnh người thầy giáo nghèo giản dị, những đứa học trò nghèo lam lũ nắng mưa, những cảm xúc thiêng liêng tình nghĩa thầy trò đong đầy trong khóe mắt, để rồi thỉnh thoảng gợi về trong sự nuối tiếc và nhớ mong về quãng thời gian đã trôi qua.
Dưới mái trường yêu dấu đã chắp cánh ước mơ và hoài bão tuổi học trò. Dòng cảm xúc miên man trong ý nghĩ xa xôi mà gần gũi. Ngôi trường thân thuộc gắn bó suốt một quãng đời tuổi thơ mình đã hiện dần sau hàng cây xà cừ cổ thụ bên góc sân trường. Vẫn mái trường xưa, vẫn hàng ghế đá, vẫn bóng dáng thầy cô trên bục giảng thầm lặng ươm những mầm xuân cho đất nước.