khach san bac ninh

Bac Ninh Tin tuc tong hop san pham lang nghe doanh nghiep Bac Ninh
Thứ ba, 17/12/2013 - 16:19

Hương hoa sứ

Giấu tình thương của sứ hoa

Gửi em một chút gọi là chiều nay.

Nhà em ở mãi bên này

Hương hoa sứ vẫn ngân đầy lòng tôi.

Gần nhà mà ngõ xa xôi

Để vầng trăng khuyết nhẹ trôi im lìm.

Hương thầm hoa cứ lặng im

Bắc cầu dải yếm đi tìm sứ hoa

Chiều nay gió chớm lòng ta,

Hương hoa sứ cứ lúc xa lúc gần

Với em… tôi vẫn để phần

Hương hoa sứ vẫn rộ ngầm đời ai.

(Tác giả Dương Mạnh Nghĩa)

Lời bình:

Tình cờ tôi đọc được bài thơ “Hương hoa sứ” in trong tập thơ “Tiếng Lòng” của nhà thơ Dương Mạnh Nghĩa (NXB văn hóa dân tộc 2011) bài thơ để lại trong tôi một cảm xúc thơ mộng giống như vừa được ngắm một bức tranh đẹp về cảnh vườn trăng quê nhà. Hay nói cách khác đó là một bài thơ tình đẹp, giàu chất thơ. Có lẽ tác giả phải có một nỗi niềm tâm sự hết sức nặng lòng lên mới viết được bài thơ nồng nàn đến như vậy, để gửi gắm lòng mình lẫn vào hương hoa sứ:

Giấu tình hương của sứ hoa

Gửi em một chút gọi là chiều nay.

Mới vào câu thơ đầu tác giả đã biểu hiện sự kín đáo của lòng mình. Đó là tình yêu tha thiết được tác giả giấu kín trong lặng thầm. Một mối tình đơn phương của một chàng trai đã chót thương thầm nhớ trộm một cô gái cùng làng. Tình yêu đó chắc phải được ấp ủ từ lâu, đã đủ độ chín để có thể chiều nay chàng mượn hương hoa sứ gửi tới nàng. Nhưng chàng vẫn chưa đủ tự tin nên còn dè dặt “giấu tình” và “một chút gọi là” để thổ lộ với nàng mà thôi. Không biết nàng có sẵn lòng đón nhận hay không?

Cách đảo chữ của tác giả trong danh từ “hoa sứ - sứ hoa” khéo léo và có duyên đã tạo điểm nhấn ngay từ dòng đầu của bài thơ khiến cho người đọc có ấn tượng đẹp về loài hoa đài các, quý phái này.

Chỉ “Một chút gọi là” Thôi mà chàng muốn gửi tới cho nàng mối tình thầm kín giấu trong hương hoa sứ đó, cũng đã là tất cả nhịp đập con tim gấp gáp và hồi hộp biết chừng nào! Còn nàng thì sao? Nàng có thấu hiểu được điều đó hay không? Ta hãy thử xem tiếp những câu thơ sau:

“Nhà em ở mãi bên này

Hương hoa sứ vẫn ngân đầy lòng tôi”

Hóa ra chàng vẫn chưa gặp được nàng để trao gửi bởi lý do: “nhà em ở mãi bên này” vậy nên.

“Hương hoa sứ vẫn ngân đầy lòng tôi”

Cái hương hoa sứ đó vẫn ngân nga khúc nhạc tình ngập tràn trong lòng người thi sĩ. Đó phải chăng chàng vẫn chưa vượt qua được cái khoảng cách địa lý không gian giữa hai nhà, hay chính là bởi cái khoảng cách của trái tim chưa kịp chung nhịp đập?

“Gần nhà mà ngõ xa xôi

Để vầng trăng khuyết nhẹ trôi im lìm”.

Đọc đến đây tôi bỗng thấy giật mình bởi vầng trăng đã bắt đầu khuyết và sắp trôi đi một cách im lìm. Phải chăng chàng đã bắt đầu thấy thất vọng bởi cái ngõ xa xôi quá, bởi chưa có được cơ hội ngỏ lời với nàng. Thời gian vẫn trôi đi, lễ vật giao duyên chỉ có một chút hương hoa sứ âm thầm giấu kín trong lòng thôi hỏi sao không giật mình lo cho chàng được!

Nghe chàng than thở: “Gần nhà mà ngõ xa xôi” Chắc hẳn nàng là cô láng giềng rồi. Có thể hai nhà ở cạnh nhau, gần nhau lắm, nhưng hai cổng lại không cùng chung một ngõ, nên mới xa xôi đến thế. Tôi chợt nhớ tới nhà thơ Nguyễn Bính trong bài “Cô láng giềng”.

“Nhà nàng ở cạnh nhà tôi

Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn”.

Cũng như Nguyễn Bính, chàng bắt đầu lo âu thấp thỏm và khổ sở khi thấy không còn cách nào tiếp cận với nàng. Và, khi chợt thấy “Vầng trăng khuyết nhẹ trôi im lìm” sau đám mây kia thì chàng có để cho mối tình si của mình cũng nhẹ trôi như thế hay không?

Chắc hẳn là không rồi. Vì có mấy ai khi đã yêu lại có thể bỏ cuộc một cách dễ dàng đến như vậy.

“Hương thầm hoa cứ lặng im

Bắc cầu dải yếm đi tìm sứ hoa”.

Có thế chứ! Chàng đã quyết định một cách đúng đắn là không thể lặng im được nữa nên đã mượn cái dải yếm trong câu Quan họ để bắc nhịp cầu giao duyên “Đi tìm sứ hoa” chính là tìm nàng, người con gái mà anh đã thương thầm nhớ trộm bấy nay. Chàng không thế im lặng được nữa khi mà bóng người con gái cứ thấp thoảng “Lúc xa lúc gần” giống như làn gió của tình yêu thổi chớm đến phía chàng, chạm vào niềm khát khao mà chàng vẫn ấp ủ.

“Chiều nay gió chớm lòng ta

Hương hoa sứ cư lúc xa lúc gần”

Thế mới biết tình yêu như một nỗi ám ảnh, da diết cồn cào. Hình bóng em lúc xa lúc gần mà không hề phai nhạt trong tim. Thứ tình yêu trong sáng và đẹp như loài hoa sứ, nồng nàn hương thơm tinh khiết, chàng luôn nâng niu gìn giữ lặng thầm mà chỉ riêng mình chàng biết, một tình yêu cao thượng và đẹp đẽ vô cùng:

“Với em tôi vẫn để phần

Hương hoa sứ vẫn rộ ngầm đời ai”.

Đọc hết câu cuối của bài thơ, tôi vẫn cứ như bị cuốn theo cái dư âm đầy thi vị nồng nàn của từng câu chữ. Hương thơm của hoa sứ hay hương tình của bài thơ đã đẩy bài thơ lên cao hơn với cảm xúc đằm thắm dịu dàng, lan tỏa trong tâm hồn và không phai nhòa trong lòng người đọc. Giờ ta mới hiểu vì sao nhà thơ Nguyễn Bính đã viết được bài thơ “Tương tư” hay đến như vậy:

“Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông

Một người chín đợi mười trông một người

Gió mưa là bệnh của trời

Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng”.

Phải chăng Dương Mạnh Nghĩa viết bài “Hương hoa sứ” là chính bởi anh đã đồng cảm với nỗi niềm của Nguyễn Bính, đã nhập hồn vào bút pháp tài hoa và lãng mạn đến như vậy, để có được một thi phẩm đẹp như một bức tranh tình đầy thi vị qua “Hương hoa sứ”.

NGUYỄN THỊ BÌNH
Top