khach san bac ninh

Bac Ninh Tin tuc tong hop san pham lang nghe doanh nghiep Bac Ninh
Thứ sáu, 24/01/2014 - 09:48

Dấu thời gian

“Thời gian như bóng câu qua cửa sổ”, ký ức giống những vệt màu loang loáng phản chiếu tâm hồn. Thả vào đêm cái tĩnh mịch của hư không, lòng bất giác nhớ về những miền xa ngái.

Nhớ những ngày xuân ấm áp, trong căn hộ nhỏ xinh, cành đào khoe sắc thắm, bản nhạc cổ điển vang lên nhè nhẹ, cánh hồng nhung run rẩy, e ấp trên ô cửa kính trong vắt. Đêm giao thừa, ngoài đường tiếng pháo nổ giòn tan. Xác pháo hồng rơi rơi xuống như cánh hoa mỏng manh ướt đẫm dưới mưa phùn. Lũ trẻ con hàng xóm chạy ùa ra, vui vầy trong khói pháo thơm thơm… (Nhưng sau này vì tính sát thương quá lớn của pháo nên Nhà nước đã cấm đốt để Tết được bình yên).

Trong khoảnh khắc giao hòa của trời và đất, chị em tôi xúng xính quần áo đẹp, còn bố tôi chỉnh tề comple, caravat cầu kỳ đúng điệu, thắp nén hương thơm cầu khấn ông bà, tổ tiên. Rồi bố rút phong bao mừng tuổi mấy chị em, điều mà chúng tôi háo hức, chờ đợi nhất. Giữa khói thơm của hương trầm, hương khói pháo quyện lẫn, tôi nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của bác Thiệu Chỉnh, bạn thân của gia đình sang chúc Tết Giao thừa. Mái tóc quăn bồng bềnh nghệ sỹ, vai đeo chiếc máy ảnh mang về từ bên Nga mà đến bây giờ tôi chẳng còn nhớ nổi nhãn hiệu nữa. Thể nào gia đình tôi cũng được chụp những bức ảnh đen trắng ghi lại những khoảnh khắc hạnh phúc ngày xuân. Tôi rất thích chụp ảnh đen trắng bởi nó gợi lại những ký ức đẹp đẽ, mang lại cho người ta cảm xúc trừu tượng và một ý nghĩa nhất định nào đó cùng với sự đổi thay hơn là những bức ảnh màu bây giờ.

Rồi cả nhà quây quần đầm ấm bên những ly rượu hồng đào, cắn hạt dưa đỏ, ăn vài viên kẹo ngọt và chúc nhau những câu chúc tốt lành… Câu chuyện sẽ kéo dài mãi đến khi có lời nhắc khéo của mẹ. Lúc đó, chị em tôi líu ríu trèo lên giường. Trong chiếc chăn ấm mùi hương hoa cỏ, em gái khều chân qua tôi “Chị khai bút đầu xuân gì thế?” “Bí mật”, tôi mắt nhắm mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ…

Đấy! Tết của tôi mấy mươi năm về trước là thế. Dẫu mấy mươi năm thôi mà sao đã thấy xa vời. Bây giờ mọi thứ thật giản đơn. Nhiều khi sự cầu kỳ, tiểu tiết lại đâm ra lạc lõng. Qua chợ mua con gà thêm đôi bánh chưng thắp hương thế là xong cái Tết. Chẳng cần thịt mỡ với cả dưa hành. Giò chả ăn quanh năm nên Tết đến thật dửng dưng. Trẻ con chẳng háo hức chờ mong manh áo mới, còn người lớn thì quay cuồng với những công việc, cùng muôn sự phiền muộn, cũng có cả niềm vui và nỗi buồn. Cuộc sống trắc trở với biết bao khó khăn đối mặt. Thời khắc cuối năm như chẳng chờ đợi ai. Công việc giống như ách quàng qua vai, vắt chân lên cổ mà chạy. Thời gian thì vẫn trôi mau, trôi mau…

Ấy thế mà sáng nay ra phố, đã thấy đào phai lấp ló sắc hồng, lại thấy “lòng như khăn mới thêu” (Trịnh Công Sơn). Và trong thanh âm hối hả của phố phường những ngày cận Tết, ngoảnh mặt chợt nhận ra vàng son một thuở bỗng hiện về lấp lánh, lấp lánh.

Yến Minh
Top