khach san bac ninh

Bac Ninh Tin tuc tong hop san pham lang nghe doanh nghiep Bac Ninh
Thứ hai, 27/01/2014 - 09:46

Hoa ưu đàm

Thế là, qua những bão dông, qua những hanh hao giá rét!

Gió xuân, mưa xuân và hoa cỏ mùa xuân đang thau rửa đất trời, thoa vào lòng người lớp phấn mới!

Nhạc xuân, thơ xuân lại xốn xang tấu nhịp. Này là đào, mai, cúc, trúc-những chúa xuân, những quân tử, những nàng thơ kiêu sa-thi hứng bất tận của cổ thi.

Nhưng đó cũng chỉ là những loài hoa mà mùa xuân nào chẳng có, đến hẹn lại lên, hơn ba trăm ngày lại gặp, đâu phải là kỳ hoa, dị thảo, sánh sao được với loài hoa 3000 năm mới nở-Hoa ưu đàm!

Truyền thuyết Nhà Phật  cho rằng, khi hoa ưu đàm nở, đó là điềm lành của trời. Hoa ưu đàm được miêu tả, mảnh như tơ nhện, búp hoa nhỏ như hạt bụi… khi được mọc trên mâm đồng, chuông cổ, khi thì trên miếng sắt, tấm kính…

Hoa ưu đàm nở đấy, thế mà, vẫn siêu bão, lũ lụt, động đất, vẫn hù dọa chiến tranh, vẫn tai nạn giao thông, vẫn ngộ độc thực phẩm, vẫn mờ mịt tâm linh?

Hoa ưu đàm, sản phẩm của trí tưởng tượng sơ khai, của những ước vọng tận thiện hay của những cõi lòng hoang vắng, yếu đuối tìm nơi nương náu? Sự diệu kỳ của loài hoa này chưa được chứng nghiệm, do vậy có người bảo, những gì mà chúng ta thấy chỉ là một loài nấm hoặc loài côn trùng đẻ trứng!

Sự bùng nổ của khoa học, công nghệ dẫu có ghê gớm đến đâu thì cũng khó ngăn được thiên nhiên nổi giận. Tham vọng thái quá của con người vô tình cùng thiên nhiên làm nên những bãi bể nương dâu! Và vì thế mà loài nấm mảnh như tơ nhện kia đã thành linh vật, thành câu chuyện bi hài 3000 năm mới có!

Chiều tà, dưới bóng thông già trước tam quan vị sư trụ trì bước đi chậm rãi, tay lần tràng hạt, miệng ngâm nga bài kệ: Xuân khứ bách hoa lạc/Xuân đáo bách hoa khai/Sự trục nhãn tiền quá/Lão tòng đầu thượng lai/Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận/Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.

A di đà phật! Bẩm thầy! Bài kệ thầy đọc, con thấy hay hay mà chẳng hiểu gì, thầy có thể…? Tôi chưa hỏi hết câu, nhà sư đã mỉm cười và nói:

Ta hiểu ý con, ở đời có rất nhiều điều ta cũng thấy hay hay mà cũng chưa hiểu, và như thế… chẳng thú vị lắm sao! A di đà phật!

Thế là tôi chẳng kịp thỉnh giáo thầy về loài hoa 3000 năm mới nở kia, bóng thầy đã mờ khuất sau tam quan, chỉ còn tiếng chuông chiều thăm thẳm. Mưa bụi lay phay giăng mắc trên những chồi non lộc biếc và những cành đào thắm, mai vàng.

Tạp bút của Thạch Thảo
Top