Bờ tre tóc lả mềm đung đưa xoay xỏa bến sông. Bóng em quẩy đôi thùng vẽ nền cát bồng bềnh tuổi thơ có bao giờ gặp lại. Thấp thoáng rặng dâu xanh mướt tiếng cười em khỏa lấp trưa nắng đẩy mặt trời lên cao vút.
Vó bè cất lấp loáng hắt tung muôn giọt sáng mờ bay chiều muộn. Ngóng bóng thuyền đổ dồn cửa sóng, mở cánh buồm cho hồn ta mọc cánh. Dáng trai làng lực lưỡng xoãi mái chèo in đậm nền trời.
Ta thèm trăng sông nước nghe giọng hát hò khoan buông lơi hồn trên sóng ngẫm sự đời miên man đêm thẳm sâu tịch mịch.
Ta muốn nhắp vị nồng cay men rượu nếp làng Vân, thấm mọi nỗi gian truân đời người, thấm đủ chuyện vân vi trong bến ngoài làng - dưới ngọn đèn mờ tỏ - bên những mái đầu ngả bạc.
Giấc mơ ta xuôi về cùng ta. Xuôi dòng sông như thuyền trôi trở thác, căng rộng buồm tâm tưởng, lắng sóng ngàn trùng vỗ hai bờ hoài niệm, cho đêm đêm ta trò chuyện với sao trời.