“Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”
Mùa xuân gõ cửa, đôi bàn tay dang rộng ấp ôm gói mưa vào trong nắng, để rồi chập chờn theo những cơn mưa vội vã như thiếu nữ e thẹn dưới ánh nắng ban mai vơi đầy. Mưa lang thang da diết và bẽ bàng cùng dòng sông, bến nước kêu tí tách như bản nhạc phiêu diêu trước đất trời, thiên nhiên. Mưa rơi rơi, rồi đọng lại tự bao giờ, mà mỗi khi chạm đến dòng ký ức miên man ấy như vướng phải nỗi tàn phai trên dòng sông thăm thẳm… Mưa xuân ướt áo, ướt trên những cung đường gập ghềnh, là nỗi nhớ mong manh, gần gũi mà xa xôi, mơ hồ trong cõi đời hư thực.
Những hạt mưa xuân của đất trời, không chỉ có màu trắng của mây trôi, của gió bay mà còn có cả màu sắc trời xuân chan hòa trong sự tinh khôi lãng mạn. Một cành đào rừng về trên phố, một nhánh mai vàng từ đất phương Nam xa xôi gửi ra phương Bắc càng tăng thêm sự níu giữ mùa xuân và trở thành một nét văn hóa truyền thống người Việt.