khach san bac ninh

Bac Ninh Tin tuc tong hop san pham lang nghe doanh nghiep Bac Ninh
Thứ hai, 21/04/2014 - 09:33

“Mua danh”

Sau một chầu rượu đã phê phê, lão Đính bắt đầu nổ:

- Bác bây giờ là nhất, biệt thự vườn nhá, ô tô nhá, tiền bạc rủng rỉnh, nhưng bác vẫn thiếu đấy!

- Theo chú thì anh còn thiếu gì, nói thử xem.

- Cái danh. Ông Nguyễn Công Trứ ngày xưa đã từng có câu: “Làm trai đứng ở trong trời đất - Phải có danh gì với núi sông”. Bác lắm tiền, nhiều của nhưng chốt lại bác cũng chỉ là một lão nhà quê, cả đời cầm cái bay, cái dao xây. Ra làng xã, chẳng ai giới thiệu bác là ông nọ, ông kia, nhà này, nhà khác… Đến khi bác về với tổ tiên, người ta đọc điếu văn cho bác cũng chỉ vài dòng về ngày sinh, tháng đẻ, quê quán còn địa vị, công lao, không có lấy một dòng. Thế thì tủi lắm. Tủi cho vong linh của bác, tủi cho con cháu bác… Giàu đi liền với sang. Bác mới được một nửa thôi. Còn thiếu một nửa nữa bác mới là con người hoàn thiện.

 Nghe lão “quân sư” bợm rượu phán, lão Sáng cũng thấy có lí. Lão vốn chỉ là tay thợ xây trưởng thành từ phu vữa đến anh thợ đầu cánh. Cái nghề thợ xây là nghề bạc bẽo, cứ ráo mồ hôi là hết tiền. Tài sản tích cóp của lão cũng chẳng có gì, chỉ mấy sào đất vườn và một ngôi nhà xây lợp ngói. Vài năm trước khi cơn sốt đất đai đang nổi lên như cồn, với sự tinh ranh của kẻ ăn cơm góp thiên hạ, lão tranh thủ bán một nửa mảnh đất thổ cư, lấy vốn mua thêm vài mảnh đất. Lão gặp may, khi đất đai sốt xình xịch, lão chỉ bỏ một đồng vốn nhưng lại thu về gấp ba lần, Thế là lão đã có trong tay vài tỷ đồng. Rồi lão trương biển môi giới bất động sản, nói nôm na là cò đất. Khi có tiền, để chắc ăn, lão phá căn nhà cổ năm gian cha ông để lại, xây hẳn một căn biệt thự vườn nửa Âu, nửa Á thật hoành tráng, sắm một cái bốn bánh để đi giao dịch. Lão dựa vào cái thế ấy để lòe, để tạo sự tin tưởng trong nghề môi giới. Đến khi giá nhà đất xuống dốc không phanh, mấy tay cò đất cũng xẹp như gián. Lão Sáng tinh khôn hơn, biết dừng lại đúng lúc, giữ cho mình được ngôi biệt thự, cái ô tô và số tiền gửi ngân hàng lấy lãi. Đời sống vật chất thế là mỹ mãn. Nhưng lão vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì đó… Hôm nay ông bạn “quân sư” của lão đã mở mắt cho lão. Lão Đính cao giọng:

- Theo em, bác phải thêm chữ nhà.

- Nhà anh thiếu gì mà chú bảo còn phải thêm?

- Anh hiểu sai rồi, nhà không phải là nhà ở, mà là nhà nọ, nhà kia gắn với tên của mình cơ. Anh có biết, thằng cha Mịch, thợ mộc xóm trên suốt đời cắm mặt vào cái cưa, cái đục, mới đi học mót được vài cái chữ Hán đã vỗ ngực tự nhận là nhà Hán học. Hôm gặp em ở đầu làng, hắn có cho em một cái các vidit đủ họ tên lại kèm thêm cái danh là nhà nghiên cứu Hán học, lại dặn em Tết này sang hắn cho chữ về treo trong nhà. Em lẳng mẹ cái các của nó xuống ruộng và mắng vào mặt hắn: “Xin chữ của mày thì nhà tao cũng hết phúc rồi”.

- Theo chú anh nên làm nhà gì?

- Anh nên làm nhà thơ. Làm thơ là dễ nhất, chỉ cần biết chữ, biết bẻ vần là làm thơ được. Còn làm những nhà khác phải học, phải có năng khiếu mới được.

- Nhưng ngày xưa mới học lớp 4 anh đã bỏ về bắt cua, chữ nghĩa đâu mà thơ với phú.

- Yên tâm đi. Anh chỉ cần nhớ cho em là làm thơ lục bát thì câu trên 6 chữ, câu dưới 8 chữ, còn nếu làm thơ ngũ ngôn thì mỗi câu 5 chữ. Em sẽ có trách nhiệm là trợ lí cho bác. Viết sai chính tả, chữ gà bới không sao. Thuê bọn trẻ đánh vi tính ngon lành. Bút danh của anh là nhà thơ Ánh Sáng, hay không?

- Thế là mình tự phong là nhà thơ à?

- Phải để mọi người vinh danh mình chứ sao lại tự phong được.

- Làm sao để mọi người vinh danh một nhà thơ mới học dở lớp 4?

- Quá đơn giản. Em biết làng mình có mấy ông bà già rỗi việc, nghỉ hưu đang ngứa ngáy võ vẽ làm thơ. Ta thành lập một câu lạc bộ thơ của làng. Việc của bác là chịu tốn một tí, mời các ông bà ấy đến nhà, làm một bữa chén say túy lúy, sau đó yêu cầu họ tham gia câu lạc bộ thơ. Em lại chuẩn bị cho bác một tập thơ trình làng, thế là mọi người sẽ vỗ tay thôi. Tên câu lạc bộ thơ của làng phải mang đặc trưng quê hương. Làng mình có núi con Rùa, ta đặt tên: “Câu lạc bộ thơ Núi Rùa” cũng hay. Bác, nhà thơ Ánh Sáng sẽ làm chủ tịch câu lạc bộ thơ Núi Rùa, oai không?.

Lão Sáng thực hiện đúng bài bản của “quân sư” vạch ra. Câu lạc bộ thơ Núi Rùa ra đời sau bữa rượu của lão. Lão cò đất hết thời Phạm Văn Sáng trở thành nhà thơ Ánh Sáng, chủ tịch câu lạc bộ. Để trả công “quân sư”, lão chi ra 10 triệu đồng, tự in hai tập thơ mất từng ấy nữa. Yên tâm đi, tiền đất đai của lão vẫn đủ in hàng trăm tập thơ.

Thỉnh thoảng người ta vẫn bắt gặp nhà thơ Ánh Sáng cưỡi ô tô đi giao lưu, trao tặng thơ với các câu lạc bộ thơ trong huyện.

21-3-2014 

Nguyễn Đình Tùng
Top