Đêm căng chùng theo nhịp dây kéo pháo
Hò... dô...ta nào
Mưa mồ hôi ướt áo
Gió rào rào lạnh buốt sống lưng
Đường uốn khúc núi cao vực thẳm
Rải đá xanh sần vẩy thằn lằn
Bóng áo trắng nhờ nhờ trước mặt
Chấm phá đêm đen đặc của rừng
Mắt trừng trừng mở ra khô cứng
Sợi dây tời nóng rực trong tay
Bao ngày đêm nào ai còn nhớ nữa
Gió ơi đừng hát ru cơn đói ngủ của người
Cố gắng bạn ơi ngày mai sẽ tới
Pháo của ta sẽ dội lửa mặt trời
Quân giặc tơi bời đền tội
Cháy rụi những pháo đài thuộc địa trăm năm
Sắt thép xi măng hàng rào kẽm gai giăng giăng tội ác
Lũ thực dân ngăn sao được ngày phán xử hào hùng
Cả dân tộc thắt lưng buộc bụng
Xuyên rừng vượt núi đến Điện Biên
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng mõ gõ vào đêm hiệu lệnh
Nửa vòng bánh xe ì ạch
nhích lên đèo
Hơi thở khô xèo
Những bàn tay neo vào tời bỏng rát
Một cáp ba dây dàn dọc hiểm nghèo
Nặng ngàn cân treo trên sợi tóc
Đại bác địch rót ầm ầm đợt sóng
Mùi thuốc súng khét da người bị bỏng
Đất trời mù mịt tưởng tan hoang
Ba bốn mươi độ dốc ngang tàng
Chân người trước chạm đầu người đi dưới
Mũ rơi khi ngẩng mặt nhìn đèo
Người cùng pháo cheo leo
Đêm loáng mắt mèo hoang vụt chạy
Lũ gà rừng thức dậy cúc cù cu
Tiếng gà vỡ âm u thương nhớ
Những mái nhà đỏ lửa đợi con
Mẹ gầy còm mắt còn có sáng
Chúng con sắp về bên mái tranh xanh mát một chiều hè
Chúng con tiếp tục trồng tre cấy lúa
như ông cha muôn thuở đã làm
Săn thú trên ngàn ra khơi đánh cá
Hát bầu trời êm ả những ngôi sao
Giờ chúng con đang trên đường tới những đỉnh cao
Máy bay địch rú gào
khạc nhùng nhằng pháo sáng
Những cành cây gãy rạn quật xuống người
Đá vũng mồ hôi
Hai... ba... này! Mặc kệ lũ ma trơi
Sắp đến ngày chúng chẳng còn đánh hơi
được nữa
Bắp tay săn ngực gằn nhịp thở
Con người đẩy bánh xe lịch sử tiến lên
Sợi dây mang sức mạnh dẻo bền
của tâm hồn rừng biển
Đã kết liền muôn ước nguyện Tự Do
Áo bay như lá cờ phần phật
Khi đỉnh đèo thứ nhất đã đến nơi...