Sáng chủ nhật 20-5 (sau 5 ngày nhà báo Trần Đại Đồng- Giám đốc Đài PTTH Bắc Ninh, nguyên Phó Tổng biên tập Báo Bắc Ninh từ trần), những người bạn của ông ngồi lại với nhau ở quán ăn sáng, vẫn gọi đủ suất, vẫn có bát đũa và cả chén rượu cho ông Đồng. Nói là đi ăn sáng mà chẳng ai muốn động đũa bát vì thương bạn, nhớ bạn. Sự ra đi quá đột ngột của ông Đồng để lại một khoảng trống lớn trong lòng bạn bè, đồng nghiệp và những người thân thiết nhất của ông.
Những câu chuyện cứ nối dài về người bạn đã quá cố. Những kỷ niệm cứ ùa về như thể ông Đồng vẫn đang hiện hữu, cùng nâng ly rượu cay nồng với mọi người để cùng hít hà hương vị đầy quyến rũ của bát phở bò buổi sáng. Tôi có may mắn được nhiều lần chở nhà báo Đồng đi ăn sáng với các bạn tâm giao nên hiểu lắm những gì mọi người đang nói về ông. Ông Đồng dễ gần, dễ chơi nhưng không có nhiều bạn, nhưng ai đã thân thiết thì như anh em ruột thịt.
Biết tôi có nhiều thời gian gắn bó và hiểu ông Đồng, chiều thứ bảy, một người bạn của ông gọi điện cho tôi: “Tớ thương nhớ Đồng quá! Hai đêm rồi chẳng ngủ được. Thao thức viết mấy dòng nối vào cảm xúc của anh em, đồng nghiệp gửi tới hương hồn anh Đồng”.
Quả thực lúc nhận được bài thơ “Khi người bạn thân từ tạ cõi trần” tôi cũng rất xúc động. Phải hiểu, phải thấm đến tận cùng những tình cảm, suy tư của nhà báo Trần Đại Đồng lúc sinh thời, phải đau lắm nỗi đau mất bạn mới viết lên những dòng cảm xúc này. Anh đề nghị tôi viết lời tựa bài thơ và điện thoại cho Tổng biên tập Nguyễn Bá Sinh với mong muốn được đăng Báo Bắc Ninh coi đây như một nén tâm hương gửi tới hương hồn anh Đồng đúng vào ngày tuần đầu.
Tôi mang bài thơ ra đọc cho các bạn tâm giao của ông Đồng nghe. Ai cũng rưng rưng.
Nhà báo Trần Đại Đồng đột ngột ra đi vì trọng bệnh khi sự nghiệp, gia đình còn nhiều việc dang dở mà với trách nhiệm của người con trai trưởng, người trụ cột trong gia đình, cơ quan ông chưa hoàn thành. Bản thân tôi và những người thân, người bạn, đồng chí, đồng nghiệp của ông luôn tin ông vẫn như đang đứng bên mình để động viên, cổ vũ và tin tưởng những phần việc dang dở của ông sẽ tiếp tục được hoàn thành, thậm chí làm tốt hơn bằng sự “say cháy” với nghề, sống trọn nghĩa vẹn tình.
Xin trân trọng gửi tới vong linh nhà báo Trần Đại Đồng những trải lòng của bạn bè, đồng nghiệp nhân lễ tuần đầu.
Đào Khoa (chắp bút)
KHI NGƯỜI BẠN THÂN TỪ TẠ CÕI TRẦN
Nắng chiều tan trên những vành khăn trắng
Gió cô đơn run rẩy nép bên thềm
Mặt trời vỡ nơi thời gian đoản phận
Tiếng khóc ai tê lịm mảnh hồn đêm
Con đường này nhớ mãi một bàn chân
Ngôi nhà ấy lạnh thêm từng nếp nghĩ
Ký ức xưa gợi nhớ thời trai trẻ
Nụ cười gầy như sương khói chơi vơi…
Nước mắt thôi rơi – nước mắt cạn rồi
Những lời điếu ướp tươi niềm chua xót
Những bài viết dở dang chờ cây bút
Tiếng thở dài hoang lạnh cõi nhân gian
Đã làm được gì ? Khi gió cố tình xô đầy yêu thương
Trôi rồi tan về một miền đất lạnh
Đêm cô liêu kiếp cò chiều gãy cánh
Dòng sông dồn con sóng vọng nỉ non
Đã làm được gì ? Khi chẳng lúc nào có được bình yên
Bão giông nổi trong lòng người ở lại
Hoàng hôn đời người – ai rồi cũng chạm phải
Không có chọn lựa nào cho kết thúc của bình minh
Những buổi chiều mang sương khói buồn tênh
Nói với ta những điều về số phận
Người ra đi đã nhẹ nhàng chấp nhận
Người ở lại ( nếu có nặng tình ) xin sống hộ đời nhau
Hãy biết mỉm cười đi tiếp tới tin yêu
Để nở hoa thơm hương đời hai phía
Yêu thương nhiều hơn – khi còn có thể
Tìm được tiếng lòng đồng điệu trước hoàng hôn!
Thương nhớ nhà báo Trần Đại Đồng
Bắc Ninh 18/5 /2012